تباعة
Arabic
Noun
تَبَاعَة • (tabāʕa) f
- verbal noun of تَبِعَ (tabiʕa) (form I)
Declension
| singular | singular triptote in ـَة (-a) | ||
|---|---|---|---|
| indefinite | definite | construct | |
| informal | تَبَاعَة tabāʕa |
التَّبَاعَة at-tabāʕa |
تَبَاعَة tabāʕat |
| nominative | تَبَاعَةٌ tabāʕatun |
التَّبَاعَةُ at-tabāʕatu |
تَبَاعَةُ tabāʕatu |
| accusative | تَبَاعَةً tabāʕatan |
التَّبَاعَةَ at-tabāʕata |
تَبَاعَةَ tabāʕata |
| genitive | تَبَاعَةٍ tabāʕatin |
التَّبَاعَةِ at-tabāʕati |
تَبَاعَةِ tabāʕati |